Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.
Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.
Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.
Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.
Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Con không nói thì làm sao mẹ biết. Bao người làm được sao mi không làm được. Ta thấy đã đủ ớn rồi.