Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa.
Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ.
Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh.
Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.
Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.
Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.
Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.