Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay.
Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết.
Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.
Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn.
Còn quá nhiều điều để viết. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập.
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.
Tốt hơn là nên nhập vai. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.