Thế nên ban ngày ta đâu có được ngủ, còn ban đêm thì tiếng ca của chúng cứ đánh thức ta mãi. May mắn sẽ héo tàn khi chúng đến với những người chỉ biết chờ đợi mà không làm gì cả. Họ không được lãng phí thời gian.
Chiều xuống cùng với ánh nắng nhạt dần. Chàng không chắc chắn là ánh sáng sẽ rọi vào đâu và cũng không muốn mạo hiểm nên quyết định lần lượt leo lên mười hai cái cây lớn quanh đó và dùng kiếm chặt bớt các nhánh cây. Tay chàng rớm máu và dính đầy đất.
- Tôi đoán cậu nghĩ rằng đây chỉ là một câu chuyện vớ vẩn. Bóng đêm đen kịt giăng phủ dày đặc. Ngay lập tức, bà chúa nước từ giữa hồ trồi lên, lộng lẫy trong bộ xiêm y bằng nước tuyệt đẹp của mình.
Liệu đó có phải là mảnh đất mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên không? Nếu thực tế một chút thì ta cũng có thể nhận ra điều này là không thể. Một không khí im lặng bao trùm cả khu vườn, không ai nói với ai lời nào. Anh đã thông minh và kiên trì tạo ra những điều kiện cần thiết để làm cho nó đến với anh.
- Ta không phải là một hòn đá biết nói. Nhưng ta chưa hề nhìn thấy rễ của cây bốn lá nào trong khu rừng này cả. Không sót người nào cả, ở mỗi góc đường, ở mỗi quán xá, ở cột đèn giao thông, ở mỗi ngóc ngách của thành phố này.
Trước khi ngủ, chàng nghĩ về sự quan trọng của việc không thay đổi mục tiêu của mình vì mục tiêu của một người nào khác. Họ biết rằng cứ mỗi năm một lần, vào mùa này, những cơn mưa hạt giống cây vô dụng và đáng ghét này lại trút xuống người họ. Giờ thì anh chẳng có thể làm gì được nữa.
Tôi đang nghĩ về câu chuyện này, vì cớ làm sao mà no đến với tôi nhỉ? Tôi đã gặp lại người bạn thời thơ ấu của mình, người mà tôi đã không gặp năm mươi năm rồi, và được nghe người ấy kể cho câu chuyện may mắn này. Max thấy thế liền vội nói: Chàng muốn cảm ơn ông thật nhiều.
- Cậu nghĩ thế thật sao? Có thật cậu chỉ đơn giản nghĩ là tôi đã quá may mắn phải không? - Tôi đoán cậu nghĩ rằng đây chỉ là một câu chuyện vớ vẩn. - Tôi có thể giúp bà - Sid đề nghị - Nhưng bà có biết một cây bốn lá thì cần bao nhiêu nước không ạ?
Các người phải băng qua mười hai ngọn đồi mới đến đó được. Nhưng không chỉ có thế, nó còn tuôn xuống khắp cả mọi nơi trong vương quốc, rơi cả xuống cạnh những hiệp sĩ không chấp nhận thách thức của Merlin. Trên đường, Nott gặp không biết bao nhiêu sinh vật kỳ lạ mà chỉ có thể được tìm thấy ở khu rừng Mê Hoặc nhưng anh cũng chẳng buồn để mắt tới.
Chàng bắt đầu dùng kiếm phạt hết cây cối và đám cỏ dại mọc um tùm, sau đó chàng hì hục đào hết đất cũ - thứ đất chưa bao giờ được thay đổi - vì cuối cùng phủ lên đó loại đất mới màu mỡ mà chàng vừa tìm được. Dường như cách dễ dàng nhất bây giờ là theo chân Nott rời khỏi khu rừng để khỏi phải đối diện với một tình huống khó xử. Đơn giản chỉ có thế mà thôi, có đúng vậy không?