Ông anh cũng làm theo. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Không gì tự nhiên mất đi. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi.
Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.
Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.
Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Nhưng mọi người thì khác.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.