Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Bác cũng bị đau chân.
Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.
Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn.
Con nói chuyện với bác này. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi.
Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng.
Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây.
Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.
Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Em vẫn biết là anh bất mãn. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.
Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.