Tôi an phận nhận lấy cái tai hại nhất có thể xảy ra, tức là sự chết. Ông chua chát phàn nàn: "Tôi ân hận đã thưởng họ. (Đọc mấy câu ấy chắc bạn nhớ rằng bà Stapleton không nói rằng câu ấy đúng cho mọi người đâu.
Nuốt một cục lớn nha phiến rồi có thể nằm dài trên tuyết hưởng cái thú "đi mây" và lên mây luôn. Người vợ cho như vậy là tự nhiên mà mấy đứa con riêng cũng vậy. Ai nấy đang vui, bỗng buồn bã, lẳng lặng gật đầu.
Mặc dù vậy tôi cũng lo rằng nếu tụi Lùn tìm ra thì tôi sẽ khốn đốn với chúng chớ chẳng chi. Lần này tôi tự nhủ: "Mày phải là thằng cha Dale Carnegie với tất cả những lỗi lầm và kém cỏi của nó. Tôi có lần viếng khám Sing Sing và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là nhận thấy những kẻ bị giam cầm tại đó cũng có vẻ sung sướng như bất cứ người trung bình nào được tự do.
Ngày hôm nay tôi sẽ thuận theo hoàn cảnh chứ không bắt hoàn cảnh phải thuận theo ý muốn của tôi. Mà thế bào là một việc thiện? Đức giáo chủ Mohamet nói: "Một việc thiện là một việc làm nở một nụ cười trên môi người khác". Chúng ta mạnh hơn chúng ta tưởng.
Nhà tôi cằn nhằn, vì không tiền trả tiệm tạp hóa mà nhà thì đông miệng ăn. Tôi lo lắng điều chi? (Xin bạn lấy viết chì đáp ở khoảng bỏ trống dưới đây). Sự thành công của họ đã phi trả với một giá đắt quá.
Nhưng nếu vậy, nguyên do cái chết cũng là tại lo lắng chớ nào phải mất ngủ đâu! Sáng hôm sau thức dậy, đầy tự tin vì đã phú cho Thượng Đế dắt dẫn. Tuy nhiên chiếc tàu hộ tống không hay chi hết, vẫn tiến tới.
"Bấy giờ tôi sống một đời hết sức hoạt động: tôi học phong cầm tại Đại học đường, tôi đảm nhận lớp dạy buổi tối trong trường kia, tôi mở những buổi diễn thuyết về âm nhạc cổ điển. Trong cuộc tra cứu tâm lý những nhân vật hiện tại và quá khứ của Hoa Kỳ; tôi may mắn gặp được nhiều người đã biết cách "chuyển bại thành thắng". Vậy nếu những lời chỉ trích bất công làm cho ta buồn bực, chán nản thì đừng quên quy tắc này:
Tôi trốn hết thảy bạn bè. Thứ tự cũng phải là công lệ thứ nhất trong công việc làm ăn nữa. Tôi 18 tuổi và muốn học nghề kiến trúc.
Chúng tôi nghèo, lúc nào cũng đeo nợ. Chúng tôi bàn về cách đắc nhân tâm. Một sàn gỗ cứng còn làm khoan khoải hơn là đệm lò so.
Vậy nên nói như vầy: "Thử nghĩ xem, chị Sue đã mất bao công để đan cái khăn này mừng chúng ta! Thiệt tốt bụng quá! Phải viết thơ cảm ơn chị ngay mới được". Cái thế giới bà khám phá ra kích thích bà viết một cuốn sách tả nó. Có lần tôi không chịu nhận một tình thế mà tôi không sao tránh được.