Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.
- Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.
Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Con sông trước mặt thật xanh và êm.
Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.
Tôi làm trong năm phút. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Ông anh chuyển sang bể nóng.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.
Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.