Dưới đây là câu chuyện của Ted Friedman − một trong những luật sư tranh tụng hàng đầu ở New York hồi những năm 1970 và 1980. Những ý tưởng có sẵn trong bầu không khí. Anh ta cứ đi loăng quăng với đôi giày mòn quẹt và cái mũ nực cười, và, quan trọng hơn, anh ta chẳng biết gì về máy móc thiết bị cả.
Thế hệ ấy − thế hệ của ba mẹ tôi − đã trải qua quá nhiều biến cố. Khi người nào đó đã đạt mức IQ vào khoảng 120 điểm, thì có thêm vài điểm IQ phụ trội nữa dường như cũng chẳng chuyển hóa thành bất cứ ưu thế nào đo đếm được trong cuộc sống thực tế. Vậy nên chúng tôi bố trí một chương trình nhằm hỗ trợ và nâng cao mức độ thành thạo Anh ngữ hàng không của họ.
Bạn nói rằng bạn không muốn nghe hết bài thuyết giảng đâu. Một thành viên trong khoa nhớ lại, Nhìn vào đó hệt như một trong những cảnh cuối cùng của bộ phim 2001: A Space Odyssey (Tạm dịch: 2001: Cuộc du hành vũ trụ). Ông ngồi trên một cái thùng úp ngược, trệu trạo bữa trưa muộn là mấy cái bánh sandwich mà Regina làm cho ông.
Và trong giai đoạn mê sảng bà đã nói về những điều bà chưa từng kể bao giờ. Không suy rộng những tưởng tượng hay các tiêu chuẩn về thiên tài, Sorokin kết luận, thì đây đơn thuần là nhóm tài năng gồm toàn những người tài năng, vậy thôi. Tác giả quả quyết rằng các vĩ nhân không tự dưng mà có, cũng không được thúc đẩy bởi chỉ có thiên tài hay tài năng.
Uy tín của đất nước chúng ta đang bị đe dọa. Trong suy nghĩ của bà, những đứa trẻ nghèo thường cư xử tốt hơn, ít nhõng nhẽo, sáng tạo hơn trong việc sử dụng thời gian rất hiệu quả, và sở hữu một ý thức độc lập được phát triển lành mạnh. Nhưng chúng đều đi chệch hướng.
Mẹ tôi rất lúng túng với các yêu cầu kiểu như vậy. Nhưng bước vào tuổi mười ba hay mười bốn, với lợi ích có được từ quá trình huấn luyện tốt hơn và tất cả những tập luyện phụ trợ không mấy chính đáng khác, cậu thực sự đã xuất sắc hơn, vậy nên cậu chính là người có nhiều khả năng sẽ thẳng tiến tới giải vô địch Major Junior A, và từ đó tìm đường đến những giải đấu lớn. Nhưng đối với Schoenfeld, năng lực không chiếm phần nhiều bằng thái độ.
Các họ sinh đi lại trật tự dọc theo hành lang thành hàng một. Ông đứng sững khi suy nghĩ. Họ có một hệ thống số đếm rất logic.
Trên chuyến tàu cô tình cờ gặp và nảy sinh tình cảm với một người đàn ông nước da sáng màu đi cùng toa. Đó cũng là lý do thứ hai mà Trường Luật Michigan không thể tìm ra sự khác biệt giữa các em trong chương trình hành động tích cực với những cựu sinh viên khác của trường. Hãy bắt đầu với những thu hoạch của năm học.
Chúng tôi còn bày trò chơi kẻ nhát gan (game of chicken), Cohen nói. Họ là sinh viên của Đại học Michigan, tọa lạc ở một trong những bang vùng cực bắc nước Mỹ, điều đó đồng nghĩa với việc xuất phát từ miền nam họ đủ lang bạt để vượt qua hàng trăm dặm đường tới trường đại học. Hầu như chắc chắn theo cách này.
Một chiều kích khác trong hệ thống Hofstede đưa ra là né tránh rủi ro (uncertainty avoidance). Mà bạn sẽ nói giảm. Bạn phải chăm chút từng li.