Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai.
Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì.
Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.
Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Bạn chưa làm được gì cho họ. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.
Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Một kẻ lạc loài vô cảm.
Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.
Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Đã bảo chả thích viết đâu.
Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.