Tôi tự thuyết trình một mình. Tôi vẫn đang choáng váng trước sự ra đi của Bob. Trong ngành phát thanh viên thì chúng tôi luôn có một học thuyết công bằng.
Các ông nên thoát ra khỏi những suy nghĩ đó. Tôi hỏi làm thế nào mà ông giữ được vẻ tươi tắn như thế, Lasorda bình thản nói rằng: Ngày tuyệt vời nhất trong đời tôi là ngày đội Dodgers chiến thắng, và cái ngày tuyệt vời thứ hai trong đời tôi là khi đội bóng nhận được những kinh nghiệm quý báu từ một trận đại bại! Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không.
Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói, và lại nói rất thành công nữa chứ. Thậm chí vạch 16 mét 50 chúng tôi cũng không thấy. Năm thành phố nào có tỉ lệ phạm pháp nhiều nhất nước Mỹ? Cũng chính là New York, Chicago, Los Angeles, Las Vegas và Miami.
Ông chủ đài phát thanh nhận thấy điều này và quyết định tôi xứng đáng được chọn, rằng tôi có triển vọng. Nhưng ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì. Vì dường như cô ấy chỉ thích hỏi, hỏi và hỏi.
Tôi bắt máy lên: Xin chào. Không phải chỉ khi bắt đầu và kết thúc câu chuyện, mà trong suốt thời gian nghe và nói, bạn nên tập thể hiện cảm xúc, mối liên hệ của mình qua đôi mắt. Hãy bắt chước phong cách của tổng thống Coolidge: lời ít ý nhiều.
Tốt nhất nên vạch ra sơ lược những ý chính trong đầu. Có thể bạn thấy chán ngấy và bực bội, nhưng hãy kiềm chế sự bực bội đó lại, và chớ có nói với ai trong cuộc họp là: Tôi chưa từng nghe ai phát biểu mà ngốc nghếch đến như vậy!. Anita Bryant hoàn toàn có thể lôi cuốn người khác nếu cô ấy hào hứng nói về công việc của mình hơn.
Cái việc trò chuyện với quý bà quý cô ấy mà… Nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn được trò chuyện với cô trong giây lát. Mọi người à ra vỡ lẽ. 9 giờ 10 phút, tôi buồn ngủ díu cả mắt.
Sergio Franchi là ca sĩ. Tôi chỉ biết rằng các cầu thủ bóng chày của chúng ta chắc chắn đã có tiến bộ rất nhiều. Tập trung bình tĩnh để tự chủ được mình, tôi tin bạn sẽ không bị bất cứ nỗi ám ảnh nào chi phối, nhất là không sụp bẫy như anh chàng Benny tội nghiệp.
Sở dĩ không có những tràng vỗ tay đơn giản là vì họ quá bất ngờ, họ không biết bao giờ tôi mới vô đề nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ! Từ đó trở đi, không bao giờ tôi quên đề tài mà tôi sẽ nói. Chẳng hạn như việc tặng quà. Bí quyết thành công của anh là gì? Điều quan trọng nhất là tôi đã không mặc cảm về dị tật của mình mà vẫn tự tin trong giao tiếp.
Một buổi sáng đẹp trời, như thường lệ, vừa nhác thấy Jim là anh chàng hồ hởi: Jim, khỏe không? Cha tôi đặt chân đến mảnh đất này khi ông còn làm một thanh niên trai tráng. Tôi rất kính nể Bob.