Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.
Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Bác vòng sang phía trái tôi.
Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực.
Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.
Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.
Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Không biết thì khó trách.
Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.
Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.
Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.