Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Tôi biết ông rất yêu vợ.
Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Cảm thấy khỏe hơn một chút. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Tại sao mọi người lại ngủ được. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Hoặc biết nhưng không rõ.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học.
Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Không hẳn là sợ mất cho bạn.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Bao người làm được sao mi không làm được. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.
Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.
(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Nhưng lại muốn súc tích. Có người ngửa mặt trông trời. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.