Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.
Đường thông hè thoáng. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn.
Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Mệt và không thích thú. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo.
Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Bạn cần làm việc, cần vận động. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Bạn lại cười một mình.
Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Tôi yêu và thương bác tôi. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.
Con nó thì sinh ra trong đó. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Thôi thì tôi im lặng.