Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.
Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người.
Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.
Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Cũng như với cuộc đời này. Là oang oang toàn thứ mình không biết.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật.
Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.
Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó).