Chả phải bổn phận gì. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận.
Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Lại cái đồng hồ báo thức đây.
Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Lát sau tôi lẻn xuống.
Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.
Vừa lo lắng, vừa háo hức. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Để tránh những hận thù.
Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.
Nhiều điểm rất giống tôi. Mất mất người kể chuyện. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả.
Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.
Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Biết chỉ để biết mà thôi.