Tôi lại nhờ bà chỉ bảo tôi vài điều. Lần lần lời lẽ, cử chỉ hóa ra thân mật; rồi ông ta kể chuyện về con cái ông ta. Cách đây gần một thế kỷ, Lincoln nói: "Một câu châm ngôn cổ nói: "Ruồi ưa mật".
Nhiều năm kinh nghiệm đã dạy cho tôi rằng không thể nào làm đổi ý kiến của bất kỳ một người nào, dù người đó thông minh học thức tới đâu đi nữa! Xin các bạn nghe chuyện ông F. đi lại như hồi trước. Chẳng những máy không hư hỏng chút chi hết mà lại còn tốt lắm.
Rồi lần lần ông dịu giọng vì thấy rằng chúng tôi hỏi những điều đó không phải vì tò mò mà vì cái lợi của ông. Muốn cải thiện một người, bạn cứ ra vẻ tin người đó có đức tính này đức tính nọ đi. Cho nên không đợi chú ta gọi tôi lại, tôi vội vàng xin lỗi trước.
Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc. Như vậy đỡ tốn thì giờ mà có nhiều kết quả. Nếu bạn lầm, thì bạn vui vẻ nhận ngay đi.
Mà không ai biết nơi đó rõ hơn ông. Và đổi ngày đó lấy tấm giấy một trăm, y cũng không đổi. Nhưng nếu tôi không để cho bà ta nói trước, nói cho thỏa thích, rồi tự ý tin rằng mắc điện vào nhà là lợi, thì tôi có được kết quả đó không?".
Anh em cũng có trẻ trong nhà. - Bạn sẽ thấy thực là thần diệu. Trong vài tuần lễ, cô ả ủ rũ, bỗng một hôm đứng phắt ngay dậy, trang điểm, rồi.
Họ thi nhau ca tụng máy của họ. Vậy chúng tôi tự tiện xin phép ông - nếu có thể được - thu xếp sao cho hàng của ông tới ga chúng tôi vào buổi sáng, nhất là những khi ông gởi nhiều hàng. Đó là lời chửi thậm tệ nhất của họ.
Nếu đọc cuốn này rồi, các bạn chỉ tập được một khả năng này là: bất cứ trong trường hợp nào cũng đứng vào địa vị của người khác mà xét, thì cuốn này cũng đã đánh dấu được một quãng đời mới trong đời làm ăn của bạn! Chắc bạn đã được nghe người ta nói tới nó: tên nó là Caruso. Thiệt là một cuộc đâm chém vô lý và vô ích.
"Sự quảng cáo của Quốc gia, nhờ công ty chúng tôi truyền thanh đã mở đường cho lối quảng cáo mới đó. Bà chê ông mũi lệch, bà chê môi dưới ông trề ra, bà chê ông có vẻ ốm đói; tay chân lớn quá mà đầu thì nhỏ quá! Nó muốn gì, đứa nhỏ đó? Trước hết, nó muốn bận bi-gia-ma (pyjama) như cha nó.
Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn. Lincoln đã nói để trút những nỗi suy nghĩ nó đè nặng trong lòng ông, như vậy để cho óc ông được sáng suốt. Chẳng may, ông thầy đầu tiên dạy nó ca làm cho nó thất vọng: "Giọng mày ca như xé tai người ta".