Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Chính trị là một cuộc chiến. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó.
Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.
Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.
Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.
Người yêu càng quí chứ sao. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.