Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Không không cần gì cần ai nữa. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
Như những lúc tôi không cần em. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Tôi thấy thế là tốt.
Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có.
Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Tôi và thằng em lại về. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Tôi rất hay chảy nước mắt. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.
Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Để tí nữa em bảo cháu vào. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau.
Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.
Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối.