Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển.
Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Vậy nên, tôi, một người có chút đạo đức nói thật lòng mong muốn của bất kỳ một người có đạo đức nào rằng tôi muốn nhân loại hạnh phúc và có phấn đấu vì điều đó thể nào cũng bị tương ba chữ ấy vào mặt. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Với đời người, ngắn lắm. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.
Coi như không có chuyện gì xảy ra. Chả phải thở than gì. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh.
Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát. Một điều rất hệ trọng. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất.
Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ.