Ngừng lại một phút, anh cố gắng nhớ lại những điều sau cùng Jones đã nói. Thế nhưng tâm trạng vui vẻ của James chỉ tồn tại cho đến cuộc gặp gỡ với Josh vào ngày thứ tư. Nhưng không sao cả, James đã quá chán nản trước tình trạng mỏi mệt triền miên của mình và anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là có thể tạo ra những kết quả khá hơn - những kết quả mà anh đã nhìn thấy từ cuộc sống của Jones.
- Bản tổng kết công việc à? Nghe cứ như trong quân đội ấy. Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Nhưng anh cũng không muốn mất đi khoản thu nhập hấp dẫn đó hay để vuột mất những cơ hội được trải nghiệm mà công việc này mang lại.
Đôi lúc anh bị đau cổ hay thấy đầu mình đau buốt, và anh bắt đầu cảm thấy dường như không thể đảm đương nổi công việc hiện tại. - Thưa ông, tôi rất muốn bàn rõ hơn về dự án này nhằm đảm bảo rằng tôi đã hoàn toàn hiểu hết những điều ông mong muốn. - Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ.
Uống cạn tách cà phê, James quyết định đến gặp Jones để tham khảo giải pháp. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. - Bản tổng kết công việc à? Nghe cứ như trong quân đội ấy.
Anh xác định rõ những yêu cầu của mình. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi.
Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng. Đây là bước sẽ giúp cậu tin chắc rằng công việc đang được triển khai đúng hướng. - Khoan đã, - Jones vừa nói vừa giơ tay ra chặn lại.
Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Một sự khác biệt không nhỏ tí nào. - Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian.
Thế nhưng James đã biết hậu quả sẽ như thế nào nếu anh làm như thế. Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. Sau đó, giảm dần đi.
Anh không biết phải nghĩ hay nói thế nào cho đúng. Tớ yêu cầu cô ấy nhắc lại tất cả những gì mà tớ đã nói với cô ta khi giao dự án đó. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết.
- Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian. Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn. Cậu chỉ cần mời tôi vài xiên cá nướng ngoài trời hoặc vài cái bánh mì kẹp thịt với hành do cậu làm là tuyệt lắm rồi!