Live Xxx

Cậu em dam dang chim chuốc thuốc ngủ rồi trả bài tung lỗ lồn bà chị

  • #1
  • #2
  • #3
  • Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.

    (Còn với đàn ông thì không thích rồi). Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.

    Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).

    Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Nhưng nước mắt không nghe tôi. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.

    Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.

    Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Cái nồi inox đen sì. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.

    Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.

    Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Đôi má trắng nhợt ửng hồng.

    Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?

    Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. - Tôi rất mừng vì điều ấy.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap