Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.
Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.
Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31.
Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ.
Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ.
Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng.
Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.
Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.