Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.
Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Còn cái quần thì rộng thùng thình.
Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con.
Một điều rất hệ trọng. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.
Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.
Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Như bình mình chẳng hạn. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.