Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Thật ra, có gì để mất đâu. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Có một lí do tôi không thích đi là tiền.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.
Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Bạn chưa làm được gì cho họ. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Người bảo nghệ thuật là giản đơn.
Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó.
Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Không lại phản tự nhiên quá.
Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Như thể kéo một con vích lên bờ. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?.