Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.
Lại về nhà bác ôn thi. Đang định đứng lên đi ăn. Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng.
Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Rất nhiều người quen đến thăm. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.
Con mèo lại sán vào tôi. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Bằng không, mọi người nói đúng đấy.
Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.
Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Bác không rõ cháu đi đâu.