Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Cháu thấy bác tội lắm. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.
Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi.
18 tuổi là được tự do. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Sao lại xé sách hở con.
Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Tác phẩm Bật dậy nào.
Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Ra trường bác khao to.
Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Không biết bác có nhớ chuyện này không. Mà bác thì dùng toàn công thức.