Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Tác phẩm Bật dậy nào. Rồi lại đây ngủ bên em.
Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Nhưng đành phải nhả ra. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. Nhưng mệt mỏi thì sao.
Độ này, bố hay nhường. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Cô gái bảo: Không.
Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế.
Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.