Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.
Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Mấy ý tứ chợt ngân nga: Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về.
Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.
Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.
Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Ốm ra đấy mà làm gì. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.
Đừng nhầm bạn với tôi. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét.
Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.