Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia.
Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.
Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Đúng mà cũng không đúng.
Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.
Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:
Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Mất cái giấc mơ đấy.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Chúng là những kiệt tác.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được.