Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.
Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn.
Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Tác phẩm Bật dậy nào. Thôi, đứng dậy xem tí đã.
Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.
Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Q của lí trí không tự an ủi được.
Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.
Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.
Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Này, mày bê cái kia cho chú. Tự dưng mẹ lại ra giá.
Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.