Theo một cuộc điều tra của tờ báo "Gia đình của phụ nữ", 70 phần trăm nỗi lo của ta là do vấn đề tiền nong. Bà cố tưởng tượng những thống khổ trong đời tư của những người đó. Tôi nghiên cứu sinh vật học, khoa học triết học và các tôn giáo.
Nói một cách khác, chúng ta cần chú ý đến nỗi khó khăn song đừng lo lắng. Howard chắc chắn đã không gặp thời, nếu anh đã không quyết định làm cho công việc buồn chán của anh thành ra có hứng thú. Một người khuyên tôi trước khi ngủ, tập trung tư tưởng vào đồng hồ báo thức.
Hội biết tôi có máy điện thoại ở đầu giường, nhờ tôi thông tin giúp hội. Vậy muốn diệt tật hay lo, để nó đừng diệt ta, bạn nên theo quy tắc này: Nghe tôi hỏi có bao giờ lo lắng không, ông đáp: "Không, tôi tin Thượng đế điều khiển mọi việc mà Ngài không cần tôi tính toán giùm Ngài.
Dù bạn có do bẩm tính hoặc do giáo dục đi nữa, thì một đạo nào, dù bạn có hoài nghi mọi tin tưởng đi nữa, thì cầu nguyện cũng giúp bạn được nhiều hơn bạn ngờ, vì cầu nguyện là một thực tiển. Mà mấy đứa con ấy có cám ơn anh ta không? Không. Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể.
Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết. Sáng hôm sau, thay đổi hẳn. Ông Lincoln liền lập tức hồi lệnh.
Tôi hỏi có buồn vì cụt tay không, người đó đáp: "Không, ít khi tôi nghĩ đến điều ấy lắm. Thế mà rất nhiều người thường khổ sở vì lẽ ấy. Nhưng khi vết thương đã lành tôi không còn nghĩ chút xíu gì tới bàn tay cụt một ngón của tôi hết.
Gia đình tôi là một vọng tộc ở Philadelphie. Mà đi như vạy phải vịn tay người ở gái. Bà lại phàn nàn rằng lũ con gái không bao giờ qua cáp gì cho bà hết - mà chính bà cứ ôm khư khư túi tiền của mình "để dưỡng già".
Hay là trường hợp của Robert Falcon Scott và bạn đồng hành. Rồi ông ta lại ranh mãnh nói luôn: "Vả chăng, bộ răng mà cô cố tình che đậy đó, biết đâu nó chẳng làm cho cô nổi danh?" Chị Cass Deley nghe theo và không thèm nghĩ tới cái "mái hiên" của mình nữa. Lại cũng không có vốn.
Housman không làm cho bạn cảm động thì tôi xin kể lời của một người Mỹ nổi danh nhất ở thế kỷ này, trong số những người theo thuyết vô thần: Theodore Dreiser. Tôi biết sự đó hợp lý, nhưng chính tôi đã bao giờ có đủ can đảm và lương tri để xử sự như vậy chưa? Muốn rả lời câu hỏi này, xin bạn nghe câu chuyện đã xảy ra cho tôi cách đây nhiều năm. Bà nói: "Phần đông".
Có lẽ còn sống được một năm nữa sao không rán hưởng cho vui hết đời đi đã?" Tôi ưỡn ngực lên, mỉm cười rồi rán hành động như người khỏe mạnh. Chính đứa nhỏ này cũng vì khổ cực mà đã cố gắng tự rèn luyện để trở nên người. Nhưng, sự hiểu biết sẽ hoàn toàn vô hiệu nếu ta không biết hành động đúng theo hiểu biết của ta.