Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.
Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.
Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Nó cùng tham gia giải với bạn. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.
Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Anh dạy em, biết, quay ngay.
Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.
Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Hồn nhiên đến đáng thương. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Vẫn chứng nào tật nấy. Màu mận đương độ chín.