Nhìn vào kính tiềm vọng, tôi thấy một chiếc tàu hộ tống, một chiếc tàu dầu và một chiếc tàu thả mìn. Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận Nuôi ba năm, mướn người chăn day, rồi chở tới Memphis ở Tenessy, chịu bán với giá thấp hơn giá mua ba năm trước nữa.
Chúng tôi rất lo bị người đời đãi chúng tôi như thường đãi những đứa trẻ mồ côi. Rồi ông nhận thấy ông có tới 13 tật nặng, trong đó có ba tật này: bỏ phí thời giờ, quá thắc mắc về những chi tiết, hay cãi lý và chỉ trích kẻ khác. Nuốt một cục lớn nha phiến rồi có thể nằm dài trên tuyết hưởng cái thú "đi mây" và lên mây luôn.
Bấy giờ trên đường chật ních những người qua lại, vẻ mặt rất hân hoan. Cho nen có thể làm được việc thiện nào, có dịp tỏ được lòng vị tha thì phải làm ngay. Tôi không được sang trọng như chị em cùng dòng thế phiệt như tôi.
Sống hay chết cũng chẳng cần nữa. Hai người thỉnh thoảng lại đổi máy lẫn nhau để xem ai được nhiều bù loong. Tôi cũng có phỏng vấn ông Henri Ford, mấy bữa trước ngày ông ăn lễ bát tuần.
Từ lâu rồi mỗi lần gặp nỗi lo lắng gì thì luôn luôn tôi lại bàn đánh máy, đánh hai câu hỏi sau nầy, rồi đánh luôn những câu trả lời nữa: Đóng chiếc đồ chơi đó, mất khoảng ba giờ. Tôi sợ hãi, không biết nên làm gì, nước mắt chảy ròng ròng.
Việc đó không phải dễ, vì trong khi chúng ta lo lắng, cảm xúc thường lên tới cao độ. Phương pháp tự khuyến khích ấy ngớ ngẩn, nông nổi và ngây thơ ư? Không đâu. Tôi đặt nhan đề là Đắc nhân tâm.
Ông Samuel Johnson nói rằng: "Cái thói quen chỉ trông thấy bề tốt của mọi việc, còn quý giá hơn một ngàn Anh kim lợi tức một năm". Tính mỗi giờ, chú làm việc có 26 phút và nghỉ 34 phút, nghĩa là nghỉ nhiều hơn làm việc. Ông nhắc tên những người da trắng đã giúp ông để lập nên Trường Piney Woods, những người da trắng đã cho đất, và vật dụng làm nhà, lợn, bò, và tiền để ông thi hành chức nghiệp.
Thiệt ra, sự tăng lợi tức thường chỉ làm tăng số chi xuất và cũng tăng thêm chứng nhức đầu nữa. Nếu bạn vào khoảng tuổi 40 tôi chắc bạn còn nhớ những kính thực thể thô sơ hồi đó, mà ta thường đưa lên mắt để ngó hai hình giống nhau như in, đặt ở trong ông kính. Không đủ lực để sống theo mình "nguyên nhân sâu kín của các chứng bệnh thần kinh".
Phần quyết định về bạn, lẽ cố nhiên. Suy nghĩ một chút, cẩn thận một chút thì có lẽ chỗ sữa này đã không mất. Và nếu không trị ngay, thì người bệnh có thể chết được như tự thiêu vậy.
Họ run cầm cập như những kẻ sợ chết vậy. Cabol (trước làm ở trường thuốc Harvard) mà thôi đâu. Tôi lo lắng tới nỗi hoá đau, mất ăn, mất ngủ ba ngày ba đêm.