Cho nên muốn sửa đổi một người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ: "Bạn phải xử trí ra sao cho người đó thấy sung sướng làm công việc mà bạn đề nghị". Bạn cũng có "Những bảo vật mà bạn không dùng tới", hoặc không biết lợi dụng nó tới cực độ. Cho nên chỉ có mỗi cách dẫn dụ người khác theo mình là lựa cách nói sao lời yêu cầu của mình hạp với sở thích của họ và chỉ cho họ cách đạt được sở thích đó.
Vậy chúng tôi tự tiện xin phép ông - nếu có thể được - thu xếp sao cho hàng của ông tới ga chúng tôi vào buổi sáng, nhất là những khi ông gởi nhiều hàng. Như một văn sĩ đã nói: "Đàn bà đào huyệt chôn hạnh phúc gia đình bằng nanh vuốt của họ". "Tôi tiếc rằng một tờ báo rất có giá trị như báo của ngài - gần hoàn toàn về mọi phương diện - lại có cái lỗi đó làm cho cha mẹ không dám cho con cái đọc nó nữa.
Tôi la lên: "Thế thì tại sao ông chỉ nói chuyện đến tàu cho cháu nghe?". Đã ham muốn tất cả phải thành công và lời cầu nguyện nào chân thành cũng được chuẩn hứa. Mà, cũng phải nhận rằng những bất hòa do những nguyên nhân khác có thể dịu bớt đi được nếu vợ chồng được thỏa mãn trong lúc ái ân".
Thứ nhì: ông thành thật chú ý tới khán giả. Nếu ngồi lâu quá năm phút thì đừng có hy vọng gì thành công hết. Sau này, tôi áp dụng một cách lịch sự hơn, đối đãi với họ có lễ độ hơn.
Bạn hãy xét mình coi đã bồi bổ được khuyết điểm nào và trong những dịp nào. Ông Seltz nói: "Các người giúp việc tôi đều ký kết với tôi một tờ hợp đồng tinh thần và tôi giữ lời của tôi thì họ cũng quyết giữ lời của họ. Trời trao ư? Không đâu.
Rồi, mùng một tháng sau, ông Doe lại nhà tôi trả tiền nhà và cho hay, sau khi hỏi ý bà Doe, ông quyết định ở lại. Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành. Cái đó mới thật nguy hại.
Nhà Ngân hàng không chịu cho tôi cố nhà của tôi thêm một hạn nữa. Thiệt vậy, trong gần một phần tư thế kỷ, bà Lincoln rút dần mạch sống của đời ông bằng cách khích bác, gây lộn, giày vò, đay nghiến ông. Ông Giám đốc tờ báo Collier'S nói: "Muốn cho độc giả thích những truyện ngắn của bạn thì bạn phải yêu độc giả đã, phải chú ý tới họ".
Một câu trả lời như vậy thì đến hùm thiêng rắn độc cũng phải dịu đi. Bạn ráng tìm nguyên nhân sâu kín đó, tự nhiên bạn sẽ hiểu hành vi của họ và có lẽ cả cá tính của họ nữa. (Thằng khùng! Nó dám biểu mình trả lời gấp cho nó, trong khi mình lo lắng hết việc này việc khác.
Để tôi mang về vẽ lại hết. Chính nhờ phương pháp làm cho người ta "gật đầu" đó, mà ông James Emerson, thủ quỹ tại một ngân hàng, làm cho ngân hàng đó khỏi mất một thân chủ. Carley nói: "Muốn xét độ lượng của ai chỉ cần xem cách xử sự của người đó với kẻ dưới".
Người đó ghét ông tới nỗi đã có lần công kích ông trước công chúng trong một bài diễn văn. Tôi ra tận cửa, đón ông, vô cùng niềm nở. Nhưng có nhiều kẻ vô ý hơn các em.