Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.
Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Hoặc về sau mới lí giải được. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không.
Bị nghi ngờ cũng đáng. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin.
Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.
Như một con rết hoặc như một con rắn. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.
Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Mà không xuyên sang tai bên kia. Bắt đầu khó nghĩ đây. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.
Khoảng cách vô hình. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường.
Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Bạn lại muốn lưu lại. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.