Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Nhưng thấy cũng hay hay. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.
Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Đời sống cần những đột biến. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.
Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Ông cụ rất phấn chấn.
Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày.
Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.