Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng.
Thấy mặt mình mát lạnh. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Dù đôi khi như leo cột mỡ. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Nhưng những thứ đó hơi hiếm.
Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác.
Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Bao người làm được sao mi không làm được.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì.
Nên bạn bỏ qua như không. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả.
Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.