Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Rồi chúng tôi vào phòng tập.
Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.
Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.
Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.
Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.
Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.
Nó cũng không thích tôi lắm. Mà còn thua trắng về tài năng. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài.
Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Xin lỗi em, xin lỗi các con.