Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.
Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Dừng lại vẫn là chơi. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Mình rất sợ phí thơ.
Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Với đời người, ngắn lắm.
Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Phải hết sức giữ gìn. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.
Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Không gì tự nhiên sinh ra. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy.
Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.