Cô gái bảo: Không. Chúng là những kiệt tác. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.
Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Tình yêu bao giờ cũng mới.
Cơ bản là không muốn lắm. Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.
Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây.
Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.
1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.
Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Trượt theo hai bên má.