Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Thật lòng, tôi muốn khóc.
Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Nhưng những thứ đó hơi hiếm.
Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Tôi lẳng lặng ra về. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.
Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp.
Để tránh những hận thù. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Vì hình như anh làm gì có trên đời.
Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Chỉ là ta đang viết.
Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.
Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.
Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.