Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.
Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề.
Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Một giọt rơi xuống sách.
Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.
Mình được khóc cho mình. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.
Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Cảm thấy khỏe hơn một chút.
Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết. Cũng như với cuộc đời này.