Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.
Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.
Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.
Đúng mà cũng không đúng. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Vật chất? Bạn đâu có.
Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Bỗng chị bị tuột mất dép. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não.
Thật ra, có gì để mất đâu. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.
Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay.
Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Coi như không có chuyện gì xảy ra. Dù không bao giờ có tận cùng. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.