Nhưng rầy rà thay, ông S. Để người ta nói cho thỏa thích đi. Nếu bạn đã chịu cái di truyền về thể chất như y, nhận được một giáo dục như y và chịu những ảnh hưởng như y, thì bây giờ bạn cũng như y, cũng đương nằm nơi y đang nằm, nghĩa là trong khám.
Bạn muốn kêu món gì thì kêu, ăn xong rồi, bạn tính tiền lấy, rồi khi ra, đem lại quỹ trả. Chẳng hạn tối nào va phải ca, thì trưa hôm đó va kêu điện thoại, nói với ông Hurock: "Không êm rồi, ông Sol ơi. Bà ta hỏi tôi, có vẻ ngờ vực: - Nếu vậy, ông đã có trứng rồi, sao còn hỏi mua? - Vì gà của tôi là gà ta, đẻ trứng trắng.
Khi ngồi bàn ăn sáng, tôi hớn hở chào nhà tôi. Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó. Tôi đề nghị với ông như vầy.
Lão Tử đã nói một câu mà độc giả nay còn nên suy nghiệm: Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa. Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất.
Và nếu vợ sung sướng thì đáp lại, chồng cũng đáp lại được vợ làm sung sướng". Theodore Roosevelt không khi nào làm Tổng thống Huê Kỳ được. Wooton, một người học trò của tôi.
Ông giao việc cho tôi đã nhiều lần; tôi không làm vừa lòng ông được thì là lỗi của tôi. Cha đã đòi hỏi con nhiều quá. Đành rằng bà là người đẹp nhất thế giới.
Bà ham danh vọng, thích được tôn trọng, thích giao du, mà ông lại không màng gì tới những thú tầm phào đó. Nếu cuốn sách này chỉ giúp bạn được mỗi một điều là làm tăng năng lực hiểu thấu quan điểm của người khác mà không quên quan điểm của bạn, trong bất cứ trường hợp nào, phải, nếu cuốn này chỉ giúp bạn được bấy nhiêu thôi, thì nó cũng đã đánh dấu một quãng đường đầy ý nghĩa trong cuộc đời làm ăn của bạn rồi. Nếu một người đối với bạn chỉ có lòng thù và ác cảm, thì có dùng đủ các lý luận, bạn cũng không thể nào dẫn dụ người đó theo quan điểm của bạn được.
Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật. Trong cột "Lợi", tôi biên mấy chữ này: "Phòng khiêu vũ sẽ trống" và tôi bàn miệng thêm: "Như vậy ông có thể sẽ cho mướn để khiêu vũ hay hội họp. Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân.
Viên đại lý trả lời bằng một giọng chán nản: "Họ keo bẩn lắm, vô phương kể. Tên cậu là Edward Bok. Nhưng ngày hôm đó, tôi quyết hành động có lý trí hơn; tôi tránh không nghĩ tới điều tôi muốn mà để hết tâm tư vào những ý muốn của thân chủ, và trước hết, phải làm sao cho họ nói "Phải, phải" ngay từ lúc đầu.
Có lần một độc giả nóng tính viết thư cho ông nói rằng không đồng ý với ông về bài ông viết kỳ trước và dùng những danh từ không đẹp đẽ gì để tặng ông. Tôi chắc rằng chị chăm nom nhà cửa không có chỗ nào đáng chê, cũng như cách ăn bận của chị vậy. Như ông Barnum là người keo bẩn có tiếng, chỉ vì không con nối dõi, mà dám bỏ ra hai muôn rưỡi mỹ kim cho thằng cháu ngoại để y chịu theo họ ông.