Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.
Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Cái bướu ở lưng lồi lên.
(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…
Mấy ý tứ chợt ngân nga: Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Hạn chế ra ngoài nữa. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.
Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Dùng hay không dùng thì có sao. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.