À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.
Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng.
Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.
Vẫn chứng nào tật nấy. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.
Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai.