Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.
Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.
Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Nó là một sự phối màu khá đẹp.
Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.
Có điều, em chã thích. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm.
Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).