Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua.
Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi.
Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Tôi kệ tôi dắt tôi đi.
Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.
Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.
Đang định đứng lên đi ăn. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.
Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy.
Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Chuông điện thoại reo. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.