Song thiệt ra khách khứa nào có ai để ý tới khăn ăn ấy đâu!". Tôi còn hai chân, tôi còn đi được. Và anh thi đua với một bạn thợ máy ngồi bên.
Nhẩm thầm: "Mặt trời sáng trong, vạn vật tươi thắm, dịu dàng, ta cũng hoà theo nhịp sống thần tiên của vũ trụ". Tại sao việc đó lại quan trọng như vậy? Vì thiếu sự kiện thì không sao giải quyết vấn đề một cách sáng suốt được. Ta còn xa mới được hoàn toàn.
Mỗi ngày bạn để nó trên bàn viết, ngay trước mặt. Vậy ông ta có may mắn thì sống dược khoảng 14 năm nữa thôi. Không có chi xảy ra đâu.
Có vẻ khó tin phải chăng bạn? Nhưng sự thật là vậy. có thể đổi làm phước lành. Trước kia tôi làm việc bảy giờ một ngày, Bây giờ một ngày tôi làm 15, 16 giờ.
Lương ít mà khóng dám bỏ sở. Nhưng tính bà cả ghen. Montaigne, một triết gia trứ danh ở Pháp, dùng câu này làm châm ngôn: "Loài người đau khổ, do hoàn cảnh thì ít mà do ý niệm về hoàn cảnh thì nhiều".
"Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa. Tính cách nào? Bằng cách đọc cuốn Làm sao tính được may rủi của Oswald Jacoby, một nhà quyền uy về môn "bridge" và "phé", một nhà toán học về bực nhất, một nhà chuyên môn về thống kê và bảo hiểm. Điều mà ông sợ nhất đã xảy ra!
Ấy vậy mà sau này tôi đã kiếm được một phưng pháp kết qủa đúng như thế. Ông có thể tưởng tượng nỗi lo âu của vợ chồng tôi khi ngồi đợi trong phòng khách không? Người nào cũng bồng con trên tay, còn chúng tôi thì tay buông xuôi và tự hỏi chẳng biết còn được bồng cháu nữa không. Chú ý với lo lắng khác nhau ra sao? Tôi xin giảng: Một lần đi ngang qua một con đường đông ngẹt xe cộ ở Nữu Ước, tôi phải để ý tới cử động của tôi, nhưng tôi không lo.
Rồi chúng tôi quỳ xuống và cầu Đức Chúa Cha thương yêu, che chở. Bỗng có cơn dông nổi lên, muốn phá tan cái lều vải của chúng tôi. "Có gì mà xin lỗi, bác sĩ! Trong mười phút mới qua tôi đã tự kiếm được nguyên nhân bệnh của tôi.
Lập ngân sách thiệt đúng với nhu cầu của ta, như quần áo khít với thân thể ta vậy. Sau khi học 4 năm, kiếm được việc có dễ không? Mới đầu hãy nên làm việc gì trước? Như vậy chắc chắn Đại tướng đau chỉ vì lo nghĩ, cảm xúc mạnh quá, thần kinh kích thích quá nên khi hết lo, lại vững bụng, vì công việc đã hoàn thành ông bình phục lại ngay.
Con phải bỏ hết oán hận, hết ý nghĩ chua chát đối với bất cứ ai". "Dù sao cũng mặc, mẹ chỉ muốn cho chúng sống theo chúng thôi. Nói vậy là vì học chưa hiểu biết bà Osa Jonhson: Ba tháng sau bà ngồi trong một cái ghế có bánh xe diễn thuyết trước một số thính giả rất đông.